truyensex.bet

Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày

Trang chủ

Vong nhập vào để làm tình

Phần 4

Cập nhật : 13 ngày

hẹ nhàng nhắm mắt tận hưởng cảm giác dễ chịu, cơ thể dần thả lỏng, tâm trạng dễ chịu hơn. Đột nhiên vòi nước ngừng chảy, cô từ từ mở mắt ra, nhìn chằm chằm vòi nước, không đời nào nó lại hỏng lúc này. Bất ngờ, cô phát hiện trong vòi nước có một vật thể lạ, nếu nhìn kỹ có thể nhận ra đó là một chùm tóc.

Lý trí buộc cô phải từ chối, nhưng rồi trong tiềm thức lại gật đầu đồng ý.

Chất giọng trong trẻo của con bé vang vọng trong không gian, lời bài hát u ám đến mức khiến cô phải rùng mình một cái, thật không thể tin được lại có người nghĩ được ra những câu từ như vậy.

Bất chợt bên tai vang lên tiếng gào khóc đầy đau đớn của một người con gái, cùng với đó là tiếng từng nhát búa đập mạnh vào ván gỗ. Thanh âm lặp đi, lặp lại rất nhiều lần, cô không thể chịu đựng được loại âm thanh như vậy, vội bịt tai của mình lại nhưng vẫn không thể cản được những tạp âm đó.

“Đừng hát nữa, đừng hát nữa!”

Sau khi con bé hát ngừng lại, cô dần trở nên bình tĩnh hơn, từ từ ngẩng đầu nhìn con bé, dáng vẻ sợ hãi của con bé quả thật khiến cô đau lòng, cô biết bản thân đã không kiềm chế được mà lớn tiếng với con bé. Nhưng cô vẫn không hiểu tại sao lúc đó mình lại kích động như vậy, giống như trong phút chốc liền biến thanh một con người hoàn toàn khác.

“Liên, cho chị xin lỗi!”

Cô ôm lấy con bé, và hôn nhẹ lên miệng con bé, mong con bé đừng giận dỗi.

Con bé hoàn toàn phớt lờ những gì vừa xảy ra, và nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của cô. Cả hai chị em cô ngồi ôm nhau hôn chầm chậm trên bãi cỏ xanh mướt.

Nụ hôn này, khiến cô rơi nước mắt vì sung sướng, Liên là một đứa trẻ hiểu chuyện, không bao giờ tỏ ra giận dữ.

“Nào, chúng ta vào nhà thôi!”

Cô mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé bước vào nhà.

Bên ngoài trời mây đen lại một lần nữa kéo tới, gió lớn bắt đầu nổi lên, chiếc xích đu cũ bên dưới gốc cây lớn khẽ đung đưa từng nhịp đều đặn, giống như đang có ai ngồi ở trên và đu đưa nó.

9 giờ tối, sau khi kể chuyện cổ tích cho Thiên An nghe và con bé cũng đã chìm sâu vào trong giấc ngủ, cô lặng lẽ tắt đèn phòng và rời đi một cách nhẹ nhàng nhất có thể.

Trở về phòng ngủ của mình, cô uể oải cởi trần truồng ra ngả lưng xuống chiếc giường êm ái, hôm nay đã xảy ra quá nhiều sự kiện kỳ lạ mà không thể lý giải, điều đó cũng đã rút cạn sinh lực của cô, khiến toàn thân không còn một chút sức lực nào.

Đôi mắt dần khép lại, cô liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mà không bị bất cứ điều gì cản trở.

Đúng 23 giờ 59 phút, cô lại gặp ác mộng, sợ quá giật mình ngồi bật dậy, nét mặt hoảng hốt và hơi thở gấp gáp như vừa chạy nước rút đủ chứng tỏ là ác mộng. Đáng sợ làm sao.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, cô phát hiện mình đang ở hành lang tầng ba, bên ngoài trời đã sáng, tia nắng đầu tiên chiếu qua khung cửa sổ trên hành lang. Vậy là cô ngủ ở đây cả đêm, còn đêm qua thì sao… Có phải tất cả mọi thứ chỉ là một giấc mơ?

Chợt cô nhớ đến con bé, vội đứng dậy đi xuống tầng hai. Đứng trước cửa phòng ngủ mà tim đập thình thịch trong lồng ngực, thực sự lo lắng, không biết điều gì đang chờ đợi mình sau cánh cửa này, dường như cô vẫn còn bị ám ảnh cơn ác mộng tối qua.

Hít sâu một hơi, cô lấy hết can đảm đẩy cửa sang một bên. Cô thận trọng bước vào phòng, con bé vẫn nằm trên giường và ngủ ngon lành. Mọi chuyện vẫn rất bình thường, không có gì là không ổn cả, quả thực chuyện xảy ra ngày hôm qua chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Cô vuốt ve khuôn mặt con bé rồi cúi xuống hôn miệng con bé một cách nhẹ nhàng nồng nhiệt rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng ngủ, vừa đóng cửa lại con bé liền mở mắt tỉnh dậy nhìn ra cánh cửa, có lẽ con bé biết chị mình vào phòng, thậm chí còn biết tại sao chị mình lại vào đây.

Trở về phòng với tâm trạng mệt mỏi, cô không thèm để ý đến phòng ngủ của mình mà nhanh chóng vào phòng tắm.

Đứng nhìn hình ảnh phản chiếu của cơ thể trần truồng với cái lồn không lông bên trong gương, cô chợt phát hiện vùng ngực mình có một vết đen lạ.

Đồng thời phía sau cô một thân hình quái dị đang ngoáy mông chọt cặc vào lồn cô rồi từ từ đụ cho đến khi dòng tinh khí nóng hổi bắn xối xả vào tử cung của cô.

“Rốt cuộc đây là thứ gì trong nó giống dấu 5 ngón tay?”

Cô đặt ra câu hỏi cho chính bản thân, nhưng chắc có lẽ câu trả lời sẽ vẫn là một ẩn số chưa có lời giải.

Gạt mọi chuyện sang một bên, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, nhất định phải giữ tâm trạng thật tốt, cô không muốn sự bất an phá hỏng sự tập trung của mình trong ngày đầu tiên đi làm.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ thật tươm tất, cô liền đi ra khỏi phòng và bước xuống cầu thang với cơ thể trần truồng, hiện tại vẫn còn dư thời gian nên cô muốn chính tay mình chuẩn bị bữa sáng cho con bé.

Nhưng lúc này cô không để ý đến chiếc xích đu bên cửa sổ có một bóng người quái dị đang ngồi nhìn cô với con cặc cương cứng.

… khà… khà… Như Hoa không có tôi cô đã chết lâu rồi…

Vừa vào bếp, cô nhanh chóng mở cửa tủ lạnh, bên trong vẫn còn một ít đồ dùng cho bữa sáng.

Cô tiện tay lấy ra vài quả trứng và một miếng thịt xông khói rồi bắt tay vào việc chuẩn bị bữa sáng.

Vài phút sau khi làm xong, cô ấy đặt những món ăn mình đã làm lên chiếc bàn ăn gần đó, rồi để lại trên bàn một tờ giấy nhắn, bên trong chỉ nhắc nhở con bé ăn đúng bữa.

Vừa làm xong một số việc cần làm, cô liền xách túi rời đi, muốn vào cửa chính phải đi qua phòng khách.

Cảm giác đi ngang qua bức tranh treo trong phòng khách thực sự khiến cô khó chịu, như thể có một đôi mắt đang theo dõi cô nhất cử nhất động từ bên trong bức tranh.

Cố gắng bước nhanh ra cửa chính, mở cánh cửa gỗ lớn, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào xua tan đi phần tối tăm của biệt thự.

Cô bước ra ngoài, hít một hơi để cảm nhận không khí trong lành, thời tiết hôm nay thật đẹp, bầu trời trong xanh, những đám mây trắng đủ hình thù lặng lẽ trôi trên bầu trời.

Thời tiết đẹp như vậy thực sự khiến tâm trạng cô tốt hơn, như thể cô đã hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra tối qua. Có lẽ đó chỉ là một giấc mơ, bởi vì cô quá nhạy cảm nên đã nghiêm trọng hóa mọi thứ chăng?

Dạo trong khuôn viên ngôi biệt thự, đúng là khuôn viên này rất rộng, bằng chứng là phải mất vài phút bạn mới ra được cổng chính đồ sộ làm bằng sắt kiên cố.

Khi đi giữa khuôn viên, chợt cô bắt gặp bóng dáng cô gái kỳ lạ, cô ta đang cúi xuống nhổ từng cọng cỏ dại. Lộ ra cái lồn đầy lông bên trong cái quần lót trong suốt.

Nhìn thấy sự xuất hiện của cô ta, hình ảnh bà lão điên ngày ấy chợt hiện lên trong tâm trí cô, cho đến giờ phút này, cô vẫn không ngừng băn khoăn về bà già đó.

Cùng lúc đó, cô ta quay lại và tình cờ nhìn thấy cô, bốn mắt nhìn nhau. Chợt cô định lại gần để hỏi về nguồn gốc của bà già điên đó.

Dường như nhìn thấu ý đồ của cô, nên cô ta vội quay lưng bỏ đi, giống như sợ cô tò mò hỏi chuyện riêng tư.

Thấy cô ta bỏ đi, cô không muốn gọi lại, chỉ lặng lẽ đi theo bóng dáng đó.

Sau khi cô ta biến mất, cô cũng quay lưng bỏ đi, nhưng trong lòng vẫn không khỏi tò mò về hai người đã sống nhiều năm bên cạnh căn biệt thự này.

Tản bộ trên phố đi bộ, cách bệnh viện Đại Từ không xa nên cô muốn tản bộ để cảm nhận không khí trong lành buổi sáng sớm.

“Như Hoa!”

Theo bản năng cô vội quay đầu lại nhìn thấy Hồng Hân.

Cô hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Hồng Hân, được biết là cả hai làm cùng một bệnh viện, nhưng tình cờ gặp nhau trên đường như vậy cũng là có duyên rồi.

“Cô đang trên đường đến bệnh viện hả?”

Hồng Hân tiến đến gần, giọng nói có vẻ như đang rất hào hứng khi nhìn thấy cô.

“Ừm, đúng vậy!”

Khi vừa dứt câu, thì bỗng nhiên có một cơn gió nhẹ thổi ngang qua khiến mái tóc dài khẽ tung bay. Cô lúng túng đưa tay chỉnh lại mái tóc rối của mình.

“Cô coi kìa, tóc rối hết rồi!”.

Hồng Hân tùy tiện đưa tay ra giúp cô chỉnh lại tóc, thao tác chưa dừng lại ở đó, cô ấy còn lấy dây buộc tóc cho cô một cách ân cần. Sau đó, cả hai nhìn nhau đắm đuối và bất giác trao nhau nụ hôn nồng cháy.

Một nụ hôn miệng đơn giản, có lẽ đối với Hồng Hân mà nói, chuyện này chẳng là gì, nhưng sao cô lại cảm thấy thẹn thùng như vậy? Khuôn mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

“Có chuyện gì với mình vậy? Tại sao mình cảm thấy căng thẳng như vậy?”

Cô thầm nghĩ, cố gắng trấn tĩnh lại, không thể để Hồng Hân nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của mình khi đang hôn.

Sau khi hôn nhau xong, Hồng Hân mỉm cười tỏ ý hài lòng với thành quả của mình, nếu nhìn kỹ sẽ thấy nụ cười của cô ấy rất ấm áp, khi cười cô ấy cũng xóa đi vẻ bất cần cố hữu của cô…

“Tại sao… tại sao cô lại có một sợi dây cột tóc như vậy?”

Cô đưa tay chạm vào phần tóc được buộc gọn gàng, chợt nảy sinh thắc mắc về dây buộc tóc hình trái tim này.

Không lẽ Hồng Hân đã có người yêu, nên có sợi dây cột tóc để khẳng định bản thân đã có ý trung nhân.

“Không phải là của người yêu tặng tôi đâu, mà là của em gái tôi đó!”.

Biết là trong đầu cô đang nghĩ gì nên Hồng Hân vội xua tay lên tiếng giải thích.

“Em gái sao?”

“Ừm con bé phiền phức lắm, nó luôn bắt tôi phải mang dây cột tóc bên người!”

“Thì ra là vậy!” Không hiểu vì sao, lúc Hồng Hân giải thích về sợ dây cột tóc thì cô lại cảm thấy vui mừng như vậy, rốt cuộc cảm giác mà cô dành cho cô ấy là gì đây?

Tại bệnh viện Đại Từ, cô và Hồng Hân cùng nhau bước vào sảnh chính của bệnh viện, khung cảnh vẫn như ngày đầu tiên tôi đến, vẫn vắng vẻ như vậy, chỉ có một vài bệnh nhân đang kiên nhẫn ở trần truồng ngồi. Chờ đến lượt khám bệnh.

“Hai người là bác sĩ thực tập mới phải không?”

Chợt từ đằng xa, một chị y tá trần truồng bước đến hỏi, chị ấy khá xinh, mặt trái xoan, các nét cân đối, dáng người mảnh mai, đi lại nhẹ nhàng khiến cô thầm ghen tị, thật không ngờ ở đây có một đại mỹ nhân sắc nước hương trời như vậy.

“Dạ đúng rồi!”

Cô gật đầu đáp, ánh mắt liếc nhìn biểu cảm của Hồng Hân, nhưng thái độ bình tĩnh đến khó hiểu, đứng trước mỹ nữ như chị y tá này mà sắc mặt vẫn lạnh lùng, không chút dao động nào cả.

“Vậy hai người đi theo tôi!”

Dứt lời Chị y tá xoay người đi trước, Hồng Hân theo sau, cô ấy thong thả đi chầm chậm, thấy vậy cô cũng vội vàng đi theo sau hai người họ.

Chân cô cứ đi trên hành lang, đi qua rất nhiều phòng bệnh, tò mò ghé mắt vào bên trong, những bệnh nhân nam ở đây cũng cũng lạ, họ luôn nhìn cô không rời mắt. Đồng thời cánh tay họ lại đang sục con cặc, ánh mắt của họ khiến cô rùng mình mà không lạnh, cảm giác khó diễn tả bằng lời.

Đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng dừng trước cửa phòng ở cuối tầng một, chị y tá liền mở cửa.

“Hai vị vào đi!”

Sau đó Chị Y tá đứng tránh sang một bên nhường đường cho cô và Hồng Hân vào trước.

Cô ngập ngừng bước vào phòng, liếc nhìn xung quanh, đây là phòng làm việc chung của các bác sĩ, bàn ghế được sắp xếp rất ngay ngắn, không gian cũng khá rộng rãi và thoáng mát, bản thân cô rất thích nơi làm việc sạch sẽ như vậy.

“Hai người chính là thực tập sinh mà giám đốc bệnh viện đã đề cập đến?”

Cô quá tập trung vào văn phòng nên không để ý rằng trong phòng vẫn còn có người đang đợi, chỉ khi người đó lên tiếng cô mới để ý.

Đó là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi đang ở truồng ngồi trước bàn làm việc, dáng người trung bình, khuôn mặt không quá xinh xắn, giọng nói hơi trầm so với giọng nữ, nhìn lướt qua cũng đủ thấy điều này. Bà ta là người rất nghiêm túc trong công việc.

“Dạ… đúng vậy!”

Cô hơi lo lắng, đứng trước người phụ nữ trung niên này, cô cảm thấy mình giống một giáo viên nghiêm khắc hơn là một bác sĩ.

“Tôi là bác sĩ Tường Vy, đã công tác tại bệnh viện này hơn 30 năm và tôi sẽ chịu trách nhiệm hướng dẫn công việc cho hai người trong thời gian thực tập tại đây!”

“Dạ rất mong được cô giúp đỡ!”.

Cô cúi đầu tỏ lòng kính trọng của một hậu bối dành cho bậc tiền bối.

Nữ bác sĩ Tường Vy gật đầu hài lòng, rồi ánh mắt không mấy vui vẻ khi nhìn thấy Hồng Hân, có vẻ thái độ bất cần của cô ấy đã làm mất điểm trong mắt người phụ nữ này.

“Được rồi, bây giờ cô Như Hoa đây sẽ nhận nhiệm vụ kiểm tra sức khỏe của bệnh nhân, còn Hồng Hân theo y tá Ngọc đi phân loại thuốc!”

Bác sĩ Tường Vy nghiêm giọng chỉ tay vào cô và Hồng Hân để giao phó công việc.

“Tại sao tôi phải phân loại thuốc? Đó chẳng phải là công việc của y tá sao?”

Hồng Hân, cô lạnh lùng đáp lại, cô đến đây để làm nghề bác sĩ, không phải làm nghề y tá.

Bác sĩ Tường Vy bà ta cũng không vừa, vội đáp trả lại bằng một chất giọng đầy quyền lực, khiến cô cũng phải kiêng dè vài phần.

“… Bà… khá lắm…”

Hồng Hân tức đến mức tím tái mặt mày, còn muốn nói thêm gì nữa nhưng nàng ra hiệu im lặng. Thấy vậy, cô chỉ biết nuốt giận vào trong, còn về phần cô, sở dĩ ngăn Hồng Hân lại là vì không muốn làm to chuyện, nhưng ngay ngày đầu tiên đi làm mà cô ấy đã cãi lại cấp trên… Thật sự sẽ rất khó khăn trong tương lai.

“Cô mau đi theo tôi!”

Ngay sau khi nhìn thấy dáng vẻ cam chịu của Hồng Hân, bác sĩ Tường Vy hài lòng rồi rời đi, cô cũng nhanh chóng chạy theo sau. Trước khi đi, cô chỉ kịp quay đầu nhìn Hồng Hân, gương mặt vẫn cau có, tỏ vẻ không đồng tình nhưng cũng chỉ biết im lặng.

Trên dãy hành lang dài vắng vẻ, cô kiên nhẫn đi theo bác sĩ Tường Vy, đôi mắt tò mò liếc nhìn xung quanh. Bệnh viện diện tích lớn, nhưng có khá ít bệnh nhân ra vào, cả hành lang rộng như vậy chỉ có vài người qua lại. Thỉnh thoảng có một số bệnh nhân nam và nữ y tá ngồi trên băng ghế quan hệ tình dục.

“BV Đại Từ là bệnh viện cũ, đã tồn tại 50 năm. Trước đây, người dân đến đây khám bệnh rất đông, nhưng khoảng 10 năm trở lại đây, bệnh nhân đến đây mỗi ngày một giảm, đa số là người dân nghèo trong vùng không có điều kiện đến các bệnh viện lớn ở Xì phố.”

Bác sĩ Tường Vy vừa bước lên bậc cầu thang, vừa hoài niệm về thời huy hoàng của bệnh viện.

“Tại sao bệnh nhân lại giảm đi vậy ạ?”.

“Chuyện đó… có thể là do trang thiết bị của bệnh viện không đủ phục vụ cho bệnh nhân, họ muốn thăm khám ở những bệnh viện lớn có máy móc hiện đại hơn!”.

Chợt bác sĩ Tường Vy đột ngột dừng lại trước cửa của một phòng bệnh số 7, bà ta đẩy cửa bước vào trong, cô cũng đi theo vào bên trong căn phòng bệnh.

Mùi thuốc sát trùng cùng với mùi thuốc kháng sinh từ căn phòng tỏa ra làm cô cảm thấy ngột ngạt.

Bên trong phòng không có quá nhiều người, chỉ có vài bệnh nhân được xếp nằm vào những chiếc giường riêng biệt.

Bác sĩ Tường Vy đến gần giường bệnh của một người đàn ông, nhìn thân hình gầy gò, không còn sức sống của anh, cô bỗng thấy thương người đàn ông này.

Người đàn ông này không thể tự thở nên phải nhờ đến sự trợ giúp của máy móc và xung quanh giường bệnh có rất nhiều đường ống dẫn chất dinh dưỡng vào cơ thể. Thậm chí trên người cũng không có một mảnh vải che thân.

“Giúp tôi thay nước biển cho ông ấy!”

Bác sĩ Tường Vy đưa cho cô chai nước biển, cô liền nhanh tay nhận lấy và làm công việc của mình.

Tay cô đang làm công việc được giao nhưng đôi mắt cô vẫn thỉnh thoảng liếc xuống con cặc của ông ta, đột nhiên con cặc của ông ta cương cứng khiến cô giật mình suýt làm rơi chai nước biển cô đang cầm, cho đến khi cô chuẩn bị nhìn lại thì thấy con cặc của ông ta không còn cương cứng nữa.

“Có chuyện gì vậy?”

Bác sĩ Tường Vy vội lên tiếng hỏi khi thấy nét mặt hoang mang cực độ của cô.

“Dạ không… không có gì!”.

Khi thay xong chai nước biển, cô chợt cảm thấy có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, vội quay lưng đi tìm người đang lén lút nhìn mình thì thấy một cô bé trần truồng, thân hình yếu ớt, sắc mặt tái nhợt… ngồi trên giường bệnh nhìn cô không rời mắt.

Lúc này cô mới nhận ra cô gái ấy chính là người mà mình đã gặp hôm phỏng vấn, vẫn ánh mắt ấy, vẫn là sự sợ hãi khi nhìn cô.

“Nè bé, sao em nhìn chị vậy?”

Cô nhẹ nhàng hỏi, không quên nở một nụ cười hiền dịu để lấy lòng cô bé. Nhưng có lẽ thành ý của cô đã “dọa” cho cô bé này sợ đến phát khóc, tiếng khóc vang khắp phòng bệnh thu hút sự chú ý của những bệnh nhân có mặt tại đó.

“Khoan… đã, tại sao em khóc vậy? Nín đi, nín đi nha!”

Cô luống cuống không biết làm gì để khiến cho cô bé nín khóc, chỉ đành dùng lời lẽ ngọt ngào để dỗ dành nhưng nó vẫn không có tác dụng, cô bé càng khóc lớn hơn.

“Có chuyện gì vậy?”

Bác sĩ Tường Vy khó chịu nhìn cô, chờ đợi một lời giải thích.

“Dạ… đứa bé… nó cứ khóc!”

Cô lúc này cũng bị tiếng khóc làm cho hoảng loạn không biết nên giải thích mọi chuyện ra sao.

“Dạ… đứa bé… nó cứ khóc!”.

“Cô mau đi ra ngoài đi!”.

Một lúc sau, bác sĩ Tường Vy từ bên trong bước ra, điều đầu tiên mà bà ta làm chính là đi đến gần chỗ cô đang đứng.

“Lần sau cô nên chú ý hơn!”

“Nhưng mà…”

“Thôi được rồi, cho qua chuyện này đi. Cô quay trở về phòng làm việc vừa rồi lấy bộ hồ sơ bệnh án cho tôi, bộ hồ sơ màu xanh đó!”

Sau đó bà ta hôn lên miệng cô rồi lạnh lùng rời đi.

Đi được một đoạn, bà ta quay đầu lại nhìn cô nhắc:

“Khám xong cho bệnh nhân nam thì nhớ đụ nhau với họ, hiểu không?”.

“Dạ tôi hiểu rồi ạh”.

“Thật là, mới ngày đầu đi làm mà đã gặp nhiều phiền phức như vậy rồi!”.

Cô chán nản than trách rồi miễn cưỡng quay trở lại văn phòng để tìm hồ sơ bệnh án.

Đến gần cầu thang, bước chân cô chợt dừng lại khi nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của một đứa trẻ.

Tiếng trẻ con khóc không có gì lạ, nhưng cô vẫn muốn tìm xem tiếng khóc đó phát ra từ đâu, biết đâu có đứa trẻ nào đó đang thực sự cần được giúp đỡ.

Nghĩ là làm, cô cố gắng lắng nghe xem âm thanh phát ra từ đâu, chợt mọi sự chú ý của cô dần hướng về phía cầu thang thoát hiểm.

Chậm rãi, từng bước cô tiến đến cửa ngăn cách cầu thang thoát hiểm, trên cửa có một khe hở nên cô có thể nhìn thấy cảnh tượng sau cánh cửa.

Cô nhìn thấy một bé trần truồng ngồi trên cầu thang, quay lưng hoàn toàn về phía cô nên cô không nhìn thấy mặt đứa bé, chỉ có thể dựa vào mái tóc của bé mà cô xác định đó là con trai…

Lúc này, cô nhẹ nhàng đẩy cửa sang một bên, sợ cậu bé giật mình hoảng hốt nên phải cẩn thận bước lại gần chỗ cậu bé đang ngồi.

“Bạn nhỏ em có sao không?”

Cô là người chủ động hỏi trước.

Thấy cậu bé không trả lời, cô đưa tay định chạm vào người cậu bé thì đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh, cô theo bản năng quay người lại. Hóa ra có một cô y tá ở trần truồng đẩy xe thuốc đi ngang qua lối thoát hiểm nên làm ồn, cô thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn cậu bé nhưng rồi không thấy bóng dáng cậu bé đó nữa nữa.

Cô không thể tin rằng một điều như vậy đã xảy ra, vì vậy cô liền đánh liều bước xuống cầu thang để kiểm tra xem cậu bé có còn ở đó không.

Nhưng vừa đi xuống được vài bước, bỗng ánh sáng từ bóng đèn liên tục chập chờn, kèm theo tiếng bước chân và tiếng cười đùa của trẻ con chạy lên từ cầu thang.

Giật mình, cô cũng quay người bỏ chạy, tiếng bước chân của đứa trẻ càng lúc càng gần, may mà lúc đó cô bước ra khỏi cửa thoát hiểm, vừa đóng cửa lại thì không còn nghe thấy tiếng động nữa. Tiếng cười hay tiếng bước chân của lũ trẻ.

Đúng lúc này, trong đầu cô vang lên một giọng nam:

“Lần sau đừng xuống đó một mình, nếu không ta cứu không được ta không cứu được nữa đâu”.

Cô hoảng sợ đặt tay lên lồng ngực trái và cảm nhận từng nhịp tim đang đập nhanh một cách bất thường, cặp mắt dè chừng liếc nhìn về phía cánh cửa thoát hiểm.

Đột nhiên một luồng khí lạnh thổi ngang qua, bất giác rùng mình nhẹ, cảm thấy nơi này không nên nán lại thêm, vì vậy cô đã quyết định rời đi.

Bước xuống cầu thang rồi đi tới lầu một, tôi vẫn còn nhớ phòng làm việc nằm ở cuối dãy, đôi chân bước đều trên đoạn hành lang dài tăm tắp, tiếng dày nện xuống nền tạo thành tiếng vang đều đặn.

Bất chợt nghe thấy có tiếng bước chân ở phía sau, tiếng bước chân đó cũng rất đồng đều với cô, lúc đầu chỉ nghĩ đơn giản là có ai đó đang đi ở phía sau và cũng không mấy chú tâm đến việc đó.

Nhưng rồi cô đã mau chóng gạt bỏ cái suy nghĩ đó qua một bên, mỗi khi tôi đi nhanh thì tiếng bước chân phía sau cũng khá gấp gáp bám theo, khi đi chậm lại thì tiếng bước chân cũng đi một cách chậm rãi, giống như người này đang cố tình đi theo cô.

“Cứ tiếp tục đi không được quay đầu lại nhìn”.

Trí óc của cô bỗng dưng làm theo giọng nói đó mà cứ cắm đầu cắm cổ mà đi về phía trước.

Đi được một lúc, cô không thấy bóng dáng ai cả, hành lang dài trống rỗng, vậy tiếng bước chân vừa rồi cô nghe thấy là của ai?

Tâm trạng hoang mang đến cực độ, bỗng nhiên có bàn tay từ phía sau chạm nhẹ vào vai. Theo phản xạ cô giật mình quay người lại nhìn, thì ra người vừa chạm vào vai cô chính là Hồng Hân.

Nhìn thấy Hồng Hân, cô khẽ thở phào đầy nhẹ nhõm, cơ mặt cũng được thả lỏng vài phần.

“Cô có biết người dọa người sẽ gây chết người không hả? Tại sao đến gần mà không phát ra tiếng động vậy?”

Sau khi đã lấy lại được sự bình tĩnh, cô liền khoanh tay khó chịu chất vấn cô ấy.

“Tôi có gọi cô mấy lần nhưng đâu thấy cô trả lời!”…

Nói xong Hồng Hân vuốt ve khuôn mặt cô một lúc rồi áp môi lên môi cô hôn, môi cô và môi Hồng Hân cứ thế liếm lấy nhau một cách chậm rãi.

“Cô gọi tôi?”.

Cô nhẹ nhàng rời môi khỏi môi Hồng Hân hỏi.

“Nè, cô không sao chứ?”

Hồng Hân thấy vẻ mặt quẫn bách của cô nên cùng cô ngồi xuống ghế hôn miệng với nhau lần nữa.

“À, không sao!”

Cô bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ, linh cảm mách bảo rằng bệnh viện này có thứ gì đó không được bình thường.

“Bây giờ cô tính đi đâu?”

Hồng Hân nhanh chóng chuyển một chủ đề khác, phá tan sự ngượng ngùng giữa hai người.

“Tôi cần lấy hồ sơ bệnh án cho bác sĩ Tường Vy!”

“Bà ta lại sai vặt cô nữa sao?”

Hồng Hân bất bình lên tiếng, dáng vẻ đầy giận dữ khi nghĩ về người phụ nữ tự cho mình có cái quyên sai khiến người khác đó.

Cô nhìn chằm chằm vào Hồng Hân, tuy miệng không nói ra nhưng ánh mắt đã nói lên sự không hài lòng về thái độ của cô ấy.

Hồng Hân thấy cô không hài lòng bởi cách nói chuyện của mình, Hồng Hân liền lảng tránh sang chuyện khác rồi rời đi trước cô một đoạn đường.

Bỗng cô không cầm lòng được mà bật cười thành tiếng, tính cách của cô gái này này khá giống trẻ con, có ương ngạnh, bướng bỉnh, cao ngạo nhưng cũng rất biết nghe lời khuyên từ người khác.

“Cô cười cái gì vậy? Còn không mau đi!”

Hồng Hân chợt quay người lại nói lớn khi thấy cô cứ đứng yên một vị trí mà cười như trúng tà.

“Được rồi, tới đây!”

Cô vội thu lại nụ cười trên môi, chạy đến bên Hồng Hân hôn lên má.

Ở văn phòng của bác sĩ. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, cả căn phòng im ắng không một bóng người, ở bệnh viện này càng lâu cô càng cảm thấy xa lạ, ít bệnh nhân nào chịu dừng lại, đằng này ngay cả bác sĩ và y tá cũng vậy. Người cũng không nhiều. Cô thực sự không hiểu tại sao ngay từ đầu cô lại đồng ý thực tập ở đây mà không tìm hiểu kỹ càng.

“Bà ấy có nói hồ sơ bệnh án của ai không?”

Hồng Hân nhìn quanh bàn làm việc hỏi.

“Bác sĩ Tường Vy… không có nói!”

Câu hỏi của Hồng Hân như một đòn chí mạng thức tỉnh cô, quả thực là bà ấy không có nói là hô sơ bệnh án của ai.

“Không phải chứ? Vậy thì biết bộ hồ sơ bệnh án nào mà tìm?”.

“À phải rồi, hình như bác sĩ Tường Vy có nói tập hồ sơ bệnh án đó màu xanh!”.

Cô tiến đến gần bàn làm việc, lục tìm tất cả những tập hồ sơ bệnh án có màu xanh.

Cùng lúc đó chị y tá mà cô gặp ban sáng bước vào, thái độ có hơi bất ngờ khi trông thấy cô đang lục tìm thứ gì đó ở bàn làm việc của bác sĩ Tường Vy.

“Cô đang làm gì vậy?”

Chị y tá chợt lên tiếng hỏi, cô và Hồng Hân đều đồng loạt dồn sự chú ý về phía chị ta.

“Bác sĩ Tường Vy kêu tôi tìm tập hồ sơ bệnh án!”

“Thì ra là thế, để tôi giúp cô, trước tiên tôi và cô hôn nhau được không?!”

“Vâng…”

Sau đó, chị y tá cùng cô ngồi xuống ghế hôn miệng nhau một lúc rồi nhanh chóng giúp cô tìm hồ sơ.

Một lúc sau, cuối cùng cô và chị y tá cũng tìm thấy tập hồ sơ bệnh án mà bác sĩ Đỗ đã nói đến. Chỉ là trong lúc sơ ý, đã va phải chồng hồ sơ của những bệnh nhân cũ đã từng thăm khám tại đây, và làm cho chúng đổ ập xuống sàn, toàn bộ giấy tờ đều bị xáo trộn lại với nhau.

“Thôi chết, phải làm sao đây?”

Cô hoảng loạn vội cúi người xuống cầm những tờ giấy đang nằm lẫn lộn trên sàn.

Hồng Hân và chị y tá thấy vậy đồng loạt cúi xuống giúp sắp xếp giấy tờ, ngẩng đầu nhìn hai người họ, trong lòng bắt đầu có chút cảm kích, họ chẳng những không trách mắng cô vụng về mà còn sẵn lòng giúp đỡ.

30 phút sau, với sự giúp đỡ của hai người họ, cô đã có thể đặt mọi thứ trở lại vị trí cũ.

Đứng lên định cảm ơn, cô thấy Hồng Hân và chị y tá đang hôn miệng nhau.

Không quấy rầy họ hôn miệng nhau, cô định đi ra ngoài trước thì chợt phát hiện dưới sàn còn có một vật khác, đó là một tấm ảnh cũ ố vàng, có lẽ nằm trong đống hồ sơ cô vừa làm đổ…

Nhẹ nhàng cúi xuống nhặt bức ảnh lên, bên trong là bức ảnh ba người chụp chung, trong ba người cô nhận ra bác sĩ Tường Vy và giám đốc bệnh viện Đại Từ, được chụp khi hai người họ đang chịch nhau. Mặc dù trông họ trẻ hơn nhiều so với bây giờ, nhưng cô vẫn phần nào nhận ra hai người họ.

Bên cạnh xuất hiện thêm một người nữa, nhưng mặt người này bị trầy xước nên không thể nhận diện được.

“Đây chắc hẳn là ảnh chụp bác sĩ Tường Vy khi còn trẻ, bên cạnh hình như là giám đốc của bệnh viện thì phải!”

Chị y tá bỗng nhìn vào tấm hình cô đang cầm trên tay rồi hào hứng nói. Nghe nhắc đến cậu của mình, Hồng Hân cũng nhìn qua tấm hình, vẻ mặt trở nên trầm lặng hơn.

“Ủa hai người hôn miệng nhau xong rồi ưh?”.

“Ừh xong rồi”.

“Chắc là tấm hình được kẹp ở bên trong đống hồ sơ vừa rồi!” Cô nói xong đặt lại tấm hình vào vị trí cũ của nó.

“Để tôi mang hồ sơ bệnh án này đến bác sĩ Tường Vy giúp cô, cảm ơn cô và Hồng Hân đã hôn miệng với tôi!”

Không đợi cô trả lời, cô y tá đã nhiệt tình cầm hồ sơ rồi ra về.

“Cô sao vậy?”.

Cô quay qua nhìn Hồng Hân, thấy vẻ mặt của cô ấy khá lạ nên đã lên tiếng hỏi.

“Không có gì, tôi ra ngoài hít thở không khí một lát!”

“Chẳng nhẽ trong đây không có không khí cho cậu thở sao?” Cô bất mãn ngồi xuống chiếc ghế được đặt ở gần đó.

Bỗng nhiên cơn buồn ngủ ập tới, mi mắt dần trở lên nặng trĩu, cô không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ, nên đã gục xuống bàn và ngủ lúc nào không hay biết.

Hồng Hân đang đi trong khuôn viên bệnh viện, chợt nhớ đến lời dặn của bác sĩ trưởng là phải cởi trần truồng nên dừng lại, cởi chiếc váy ra treo lên chiếc móc áo gần đó. Sau đó vào cantin mua một gói thuốc lá và hút một điếu.

Thở dài một hơi nhả ra làn khói trắng, đôi mắt sắc lạnh trầm ngâm nhìn chăm chú vào làn khói đang dần tan vào không trung.

Có vẻ như cô ấy đang luyến tiếc về một điều gì đó đã xảy ra trong quá khứ.

Tại phòng y tá, cô vẫn ngủ say và không có dấu hiệu thức dậy.

Đột nhiên, cánh cửa phòng tự động mở ra, một tiếng lạch cạch nhẹ vang lên, nhưng cô vẫn chưa bị tiếng động đó đánh thức, bỗng một bóng người đàn ông thoắt ẩn thoắt hiện với mùi hôi thối bước đến gần cô. Vươn hai tay banh chân cô ra rồi đút con cặc đầy giòi của mình vào lồn cô mà đụ.

… bạch… bạch…

Âm thanh của hai cái háng va vào nhau vang vọng khắp phòng.

Cô giật mình tỉnh giấc, nhìn xung quanh nhưng không thấy ai ở đây, cửa phòng vẫn khép hờ dù đã đóng từ trước.

Cảm giác thật lạ, cô cảm thấy rõ ràng có ai đó vừa đụ vào lồn mình, nhưng bây giờ nhìn lại thì chẳng có ai ở đó. Nó chỉ là một giấc mơ?

Cô nửa tỉnh nửa mê, ngơ ngác nhìn xung quanh, vừa rồi còn cảm giác có người đang địt mình, nhưng bây giờ quay đầu nhìn lại chẳng có ai cả.

Cô khẽ thở dài, đành phải tạm thời bỏ qua chuyện đó, đứng dậy vươn nhẹ vai. Chợt cô phát hiện xung quanh lồn và trên mu lồn của mình đầy tinh dịch đen ngòm hôi thối.

“Sao lạ quá vậy?”

Cô chạy vào nhà tắm để cố rửa sạch tinh dịch nhưng mùi hôi thối vẫn còn. Cô lững thững đi ra ngoài, những cặp mắt xung quanh tò mò nhìn chằm chằm vào lồn của cô.

Vì mải mê suy nghĩ nên cô không nhận ra mình đang đi đâu, đôi chân cứ vô thức di chuyển dọc theo dãy hành lang dài thẳng tắp. Lúc tỉnh lại cô mới phát hiện mình đang đứng trước cửa phòng thay đồ của bệnh viện, cô liếc nhìn xung quanh, không hiểu tại sao mình lại tới đây. Chợt cửa phòng mở ra, một cô y tá trần truồng bước ra, sự xuất hiện đột ngột của cô khiến cô ta giật mình.

“Cô bị bệnh à? Sao lại đứng ở đây?”.

Cô ta bực tức nói vài câu xong nhanh chân rời đi, dường như đang lo sợ thứ gì đó sẽ xuất hiện ở đây.

Cô dõi mắt nhìn theo bóng lưng của cô y tá đó, trong đầu bỗng hiện lên một câu hỏi. Tại sao cô ta lại phải bỏ đi gấp gáp như vậy?

Vài giây sau, cô bước vào phòng, chống tay lên tấm kính trang điểm, ngẩng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, đột nhiên một cô gái không mảnh vải che thân xuất hiện, từ từ tiến đến, vươn tay định bóp cổ cô. Sau đó bất ngờ một người đàn ông xuất hiện và lôi cô gái đó đi.

Cảm giác như có ai đó đang đứng nhìn mình từ phía sau nên cô đã chầm chậm quay đầu lại nhìn, nhưng rồi cũng không thấy ai.

Cô liền thở hắt ra, vội quay người bước ra ngoài đi được thêm một đoạn, bất chợt bước chân của cô dừng lại, khi thấy người đang đứng đối diện lại chính là cô bé mà mình đã gặp trong phòng bệnh số 7.

Cô bé đứng cách cô chỉ vài bước chân, thân hình bé nhỏ đứng bất động giữa hành lang, đôi mắt sắc lạnh nhìn cô không chút lay động. Đột nhiên cô bé đó giơ tay chỉ thẳng vào cô, hành động kỳ lạ này khiến cô rùng mình sợ hãi, theo bản năng, cô từ từ quay đầu lại để xem cô bé đang muốn chỉ ra điều gì.

Còn tiếp…

Danh sách chương

Phần 1Cập nhật: 13 ngày
Phần 2Cập nhật: 13 ngày
Phần 3Cập nhật: 13 ngày
Phần 4Cập nhật: 13 ngày

Tác giả: Truyện Sex Hay Nhất ...

1,326,785

Nam chợt mỉm cười khi nghĩ đến Trang.- Cậu đang cười gì? Cậu nghĩ cái gì thế mà cười, cậunói tôi nghe.- Cháu xin lỗi, cháu chọt nghĩ bậy, ch...

Tác giả: Truyện Sex Hay Nhất ...

9,911,296

Lững thững đi về đến quán cafe võng thì lúc này quán đã đóng cửa, nhưng vì tôi năn nỉ và là khách quen nên họ đồng ý cho tôi ngủ tạm 1 đêm. ...

Tác giả: 1000 Truyện Sex Hay

4,344,194

Để Thanh đứng xuống tôi để ý nhìn cái lồn thì nước nhờn không còn chảy ra nhiều nữa nhưng vẫn còn bóng lắm. Hai cái mép lồn hãy còn đọng ...

Tác giả: Truyện Sex Có Thật

10,699,439

Tôi và ông địt nhau ông đang ở Sài Gòn . Tôi cảm thấy ngón tay ông rất điêu luyện mỗi lần cho ngón tay giữa thật và lồn tôi , tôi và ông là ...

Tác giả: Truyện Sex Có Thật

3,324,819

Đôi vợ chồng ngồi cạnh bên nhau , Cô vợ liên tục sục cặc kích thích anh chông . Những lời nói nhỏ nhẹ, thì thầm đầy sự quan tâm tiếng cười k...

Thumbnail